Toàn gia Thăng cấp - Chương 15: Vị hôn thê biến mất (3)
"Tức cha chả là tức!" - Quanchi Yuan nghiến răng ken két.
Bàn tay hắn bóp mạnh, khiến thành của chiếc ghế gỗ đang ngồi bỗng chốc nát vụn.
Hai tên thuộc hạ đang quỳ trước mặt hắn cũng run như cầy sấy, sợ chủ nhân "giận cá chém thớt".
"Thưa
thiếu gia, chúng thuộc hạ đã đi lùng tìm khắp các tổ đội quanh đây rồi,
không thấy thiếu phu nhân đâu cả!" - Tên thứ nhất mếu máo lên tiếng.
"Chủ
nhân... thuộc hạ... đã hỏi kỹ Tổng Giáo đầu và ngài Đội trưởng Vệ
binh... trong số những người đã quay lại tàu, hoàn toàn... hoàn toàn
không có thiếu phu nhân!" - Tên thứ hai lắp bắp trình báo.
Khuôn mặt Quanchi Yuan ngày càng méo mó hơn.
'Khốn nạn thật, lẽ nào cô ta bỏ trốn theo nhân tình?'
Năm nay Azura 16 tuổi, đúng là lứa tuổi đang xuân. Tầm tuổi này một số nữ nhân trên tàu đã lấy chồng rồi.
Thi thoảng, hắn cũng từng nghe kể về những cặp đôi yêu nhau nhưng bị gia tộc ngăn cấm, nên quyết định bỏ trốn cùng nhau. Biết đâu, Azura lạnh nhạt với hắn bấy lâu nay, là do nàng đã có người trong mộng thì sao?
Càng nghĩ hắn càng thấy giả thuyết này hợp lý.
'Chắc chắn là như thế! Chắc chắn là cô ta đã phải lòng đứa nào đó...' - Mắt Quanchi Yuan đỏ ngầu - 'Chứ bình thường, chẳng đứa con gái nào lại ngó lơ mình như thế cả!!'
Lửa giận bốc lên bừng bừng, Quanchi Yuan đập bàn quát lớn:
"Các
ngươi nghe đây! Mau truyền lệnh ta, gọi thêm người từ gia tộc để truy
tìm Azura! Nếu thấy cô ta ở cùng nam nhân nào, lập tức bắt trói cả hai
về đây cho ta trị tội!"
Tiếng thét đầy nộ khí của hắn, vô tình phát động mana, làm căn lều trại rung chuyển. Hai tên thuộc hạ vội vàng cúi đầu nhận lệnh rồi luýnh quýnh chạy biến ra ngoài, không dám quay đầu lại.
*
Đêm về khuya, không gian càng lúc càng trở nên lạnh giá.
"Khò...khò...khò"
Từ trong túi ngủ, tiếng ngáy của Kana vang lên đều đặn.
Sol Kang và Ryoo Bin cũng đã chìm vào giấc ngủ say.
Hiện tại là phiên gác của Jiwon. Do Tảo lâm là khu vực tương đối an toàn, rất hiếm khi xuất hiện quái vật cấp cao, nên mỗi lần chỉ cần một người gác là đủ.
Bên đống lửa, Jiwon lặng lẽ ngồi xếp bằng hai chân và điều động mana luân chuyển trong cơ thể.
Kiếp trước, một cao nhân đã chỉ dẫn cho cậu biết rằng: Tổng lượng mana trong cơ thể rất quan trọng, nhưng tốc độ luân chuyển mana cũng quan trọng không kém.
Ví dụ, một pháp sư có tổng lượng mana trong cơ thể là 1000. Vì tốc độ luân chuyển mana chậm, nên khi niệm phép, người này chỉ có thể vận 300 mana vào đòn tấn công.
Một pháp sư khác, tổng lượng mana trong cơ thể chỉ có 500. Nhưng vì tốc độ luân chuyển mana nhanh, nên khi niệm phép, người này có thể vận tới 400 mana vào đòn tấn công.
Rõ ràng, đòn tấn công của người thứ hai sẽ mang uy lực mạnh mẽ hơn.
Khi lên đẳng cấp cao, tham gia những trận chiến khốc liệt, thì tốc độ luân chuyển mana càng quan trọng hơn.
Và cách tốt nhất để tăng tốc độ luân chuyển mana, là tập luyện thường xuyên, đưa mana đi khắp các kinh mạch trong cơ thể, đả thông những khu vực tắc nghẽn và nong rộng mạch mana. Đây chính là khái niệm cơ bản của cụm từ "khai thông kinh mạch".
Tuy nhiên, phương pháp tu luyện này yêu cầu người sử dụng phải nhạy cảm với mana và hiểu rõ hệ thống kinh mạch của bản thân. Vì vậy, Jiwon chưa thể hướng dẫn cho các bạn của mình được.
Đang lúc tập trung, Jiwon bỗng cảm nhận thấy một vài chấn động lan tới.
Jiwon vội nheo mắt và tập trung mọi giác quan.
Từ đằng xa, truyền tới những tia mana của con người, hòa lẫn với mana của quái vật. Rõ ràng là có một trận chiến ở gần đây.
Quan trọng hơn, những tia ma lực này truyền đi từ dưới mặt nước.
Khuôn mặt Jiwon trở nên tối sầm.
Chiến đấu với thủy quái vào ban đêm đã vô cùng liều lĩnh rồi, chiến đấu dưới nước lại càng nguy hiểm hơn gấp bội phần. Ai cũng biết, con người chỉ có thể nhịn thở trong thời gian ngắn, còn làn nước biển chính là lãnh địa của thủy quái.
Bình thường, chẳng ai muốn dấn thân vào một cuộc chiến lành ít dữ nhiều như thế cả.
Chấn động tiếp tục truyền tới, càng lúc càng dữ dội hơn.
Theo Jiwon ước lượng, cuộc đụng độ diễn ra không xa nơi này.
Và... từ sáng đến giờ, chỉ có một người duy nhất quanh quẩn gần chỗ họ.
'Nguy rồi! Là Azura!'
Jiwon vội vã đứng phắt dậy, và chạy vụt đi.
'Chết tiệt! Giờ này mà cô ấy vẫn còn ở trong rừng sao? Lại còn đi một mình như thế nữa...'
Jiwon cắn môi lo lắng. Ở kiếp trước, cậu chưa bao giờ nghe nói về chuyện Azura gặp bất trắc ở Tảo Lâm. Vậy mà hôm nay lại xảy ra sự cố.
'Lẽ nào... lịch sử đã thay đổi rồi sao???'
Một chấn động cực mạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Jiwon. Nó mạnh đến nỗi làm cho "mặt đất" được kết từ rong tảo dưới chân cậu phải rung chuyển.
Đồng thời, một quầng sáng vàng le lói vụt lên ở đằng xa.
Dù cường độ ánh sáng không mạnh, nhưng trong đêm tối, Jiwon có thể thấy rõ mồn một. Cậu vội vã chạy đến nơi đó...
Và...
Cậu thấy một bộ giáp cùng hai chiếc giày được xếp cạnh một cái hố nước.
Hố này nhỏ hơn nhiều so với hố mà nhóm Kang Shin thả câu, và dấu tích còn rất mới. Như thể nó vừa được tạo ra.
'Những thứ này... là đồ của Azura!'
Nhìn cách sắp xếp ngay ngắn, rõ ràng là cô ấy chủ động cởi bớt trang phục ra để nhảy xuống nước.
Tại sao cô ấy chỉ có một mình? Tại sao cô ấy lại ở đây? Tại sao cô ấy lại làm thế?
Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Jiwon, nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về chuyện đó. Cậu vội vã lao mình xuống hố.
'Không thấy chấn động nữa... Cuộc chiến kết thúc rồi sao?'
Ánh trăng mờ không thể truyền qua lớp tảo dày, vì vậy nước biển xung quanh Jiwon tối đen như mực. Dù cậu đã dùng mana để cường hóa các giác quan, nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì.
Thường thì các Thợ săn dùng phép Hỏa cầu để chiếu sáng, nhưng ở dưới nước thì không thể tạo được lửa. Đó là lý do khiến mọi người rất sợ phải chiến đấu ở dưới nước vào ban đêm.
May mắn thay, Jiwon có sẵn một cách để tạo ra ánh sáng.
Cậu dồn mana vào ngón tay phải và tập trung tinh thần để ngưng tụ ra kiếm khí.
Lập tức, một quầng sáng màu vàng chói tụ lại ở tay cậu ta.
Nhờ vậy, tầm nhìn của Jiwon đã được cải thiện.
Và...
"!!!"
Cậu giật nảy mình khi nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Cách chỗ cậu chừng mười mét, có một con rùa Thiết giáp khổng lồ, có lẽ phải dài đến mười mét. Thân hình nó đen trùi trũi và xù xì như một tảng đá lớn. Còn cái đầu to lớn của nó đang ngoạm mất một nửa cơ thể Azura.
Hai mắt cô ấy lờ đờ khép lại, cả cơ thể buông thõng vô lực. Cái miệng con rùa chậm rãi chuyển động, rõ ràng là nó đang thưởng thức con mồi. Từ khóe miệng nó, máu loang ra nhiều đến nỗi làm cho nước biển xung quanh phải chuyển màu.
Không chút chậm trễ, Jiwon vội vã bơi đến chỗ con thủy quái.
Thấy có kẻ lạ mặt đến gầy quấy rầy, con rùa lúc lắc cái đầu. Nó từ từ xoay người và chúi cổ xuống.
'Nguy rồi, nó định lặn xuống biển!'
Jiwon giật mình hoảng hốt. Con rùa già này rất tinh khôn, nó biết rằng biển cả chính là đồng minh của mình. Thay vì bị cuốn vào một cuộc chiến đấu vô ích, nó chỉ cần lặn xuống, tìm một chỗ yên tĩnh để tiếp tục bữa ăn.
Lúc này, Jiwon hiểu rằng mình phải hành động thật nhanh. Cậu có thể cảm nhận được luồng mana yếu ớt tỏa ra từ cơ thể Azura, cô ấy vẫn còn thoi thóp. Nhưng nếu con rùa kia chạy thoát, thì Azura cầm chắc cái chết.
'Chỉ có một cơ hội mà thôi!'
Thay vì bơi tiếp, Jiwon dừng lại, dồn mana về ngón tay phải. Dù đang ở dưới làn nước lạnh, nhưng ngón tay Jiwon bỏng rát như thể bị lửa thiêu. Đó là hậu quả của việc tập trung quá nhiều mana vào kinh mạch ở đầu ngón tay.
'Thêm nữa! Nhiều hơn nữa!'
Chỉ trong phút chốc, cậu đã luân chuyển toàn bộ mana trong cơ thể về nơi đó. Ngón tay cậu sáng bừng lên như ngọn đèn giữa làn nước tối tăm.
Jiwon nheo mắt để nhắm mục tiêu, đưa tay trái nắm lấy cổ tay phải làm giá đỡ...
[Nhất Chỉ Kiếm]
Một tia kiếm khí nhỏ bé nhưng cương mãnh phóng ra từ ngón tay Jiwon. Đó là tuyệt chiêu mà cậu đã sáng tạo ra ở kiếp trước, cũng là chiêu duy nhất hữu dụng trong tình huống này.
Tia kiếm khí lao đi như ánh chớp, hướng thẳng vào mắt con rùa.
XOẸT!
Con rùa Thiết giáp không kịp nhắm mắt lại để chống đỡ. Mà cho dù nó có nhắm mắt kịp cũng vô ích. Tia kiếm khí sắc bén đâm vào mắt nó, đục thủng xương sọ, khoét một cái lỗ trong não con thủy quái.
Nếu mana của Jiwon dồi dào hơn chút nữa, có lẽ kiếm khí sẽ xuyên qua đầu nó và thò ra từ bên kia.
Dù sao, đòn ban nãy cũng đủ để hạ gục con rùa già. Nó há miệng ra, bốn cái chân to lớn co giật, còn thân hình cồng kềnh thì lảo đảo trong làn nước.
Nhân lúc đó, Jiwon vội vã bơi đến bên Azura, và ôm lấy thân hình mềm oặt của cô.
Cậu định bế Azura bằng hai tay, nhưng khi đưa tay phải lần tìm khớp chân của cô, trái tim Jiwon thắt lại.
Chỗ đáng lẽ là khớp chân của cô ấy, đã biến thành một mớ xương thịt hỗn độn lộn xộn trộn vào nhau. Con rùa già đã nhai nát hai chân của cô ấy rồi.
Do dốc cạn mana trong cơ thể, nên hai mắt Jiwon hoa lên và đầu cậu đau như búa bổ. Nhưng mà, trong khoảnh khắc sinh tử này, cậu không thể chậm trễ một giây nào.
Vắt kiệt sức lực, Jiwon đạp nước, kéo theo Azura bơi về phía quầng sáng lờ mờ - chính là nơi có ánh trăng rọi xuống hố nước.
MỤC LỤC
Quyển I: KHÔNG THĂNG CẤP MỘT MÌNH
Chương 14
Cảm ơn team
Trả lờiXóaAnh hùng cứu mỹ nhân
Trả lờiXóa