Toàn gia Thăng cấp - Chương 17: Xóa sổ
"Azura, Jiwon đến thăm cậu này" - Sol Kang ngồi xuống bên cạnh Azura và dịu dàng nắm tay cô - "Chính Jiwon đã chiến đấu với con thủy quái để cứu cậu đấy".
"..."
Azura không nói gì cả, chỉ ngước mắt lên nhìn Jiwon, rồi cúi đầu thật sâu.
Sau đó, cô lại tựa lưng vào gối và im lặng như cũ.
Khóe mắt Jiwon giật giật nhẹ. Cậu cảm thấy tim mình như nghẹn lại.
Trước khi đến đây, Jiwon đã cố gắng suy nghĩ, chuẩn bị một vài lời để động viên tinh thần Azura.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy tình trạng của cô, cổ họng cậu trở nên khô khốc.
Jiwon mấp máy môi vài lần, bàn tay hết đưa lên rồi lại hạ xuống. Cậu không biết phải nói gì bây giờ.
Ở kiếp trước của cậu, Azura không hề gặp nạn như thế này. Sau khi tàu Hy vọng gặp Tảo Lâm, cô ấy vẫn sống bình thường và khỏe mạnh. Thậm chí một năm sau đó, cô ấy còn tỏa sáng trong kỳ thi đấu sát hạch chuyển lớp, với kỹ năng Lôi Thần Chi Thể vô cùng hung mãnh, khiến ai nấy đều bất ngờ.
Jiwon vẫn nhớ, thời điểm đó, Azura bước lên bục nhận giải, thần thái lạnh lùng kiêu sa mà diễm lệ phi thường, giống như một nữ vương. Thân hình mảnh mai thon gọn của cô tỏa ra từng luồng mana dạng Lôi điện sắc bén, khiến những học viên khác vừa trầm trồ vừa e sợ.
Vậy mà bây giờ, cô ấy lại nằm đây, trên giường bệnh này, với khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt lờ đờ và 3 ống quần áo xẹp lép, trông như một bóng ma thê lương.
'Có phải là do mình không?'
Câu hỏi đó vang vọng trong đầu Jiwon từ khi cậu tỉnh dậy cho đến tận bây giờ.
Biến số duy nhất giữa hai dòng thời gian, đó là "năng lực" của Jiwon. Kiếp trước, cậu chỉ là một khiên thịt không hơn không kém, lẽo đẽo bám theo đàn anh chờ nhặt nhạnh chiến lợi phẩm. Còn kiếp này, cậu dẫn đầu một tổ đội đi săn thủy quái vượt cấp.
Dù không có gì chứng minh, nhưng rất có thể, mùi hương từ trứng nhện mà Jiwon thả xuống biển, đã thu hút con rùa già kia đến đây. Và Azura vô tình chạm trán nó nên gặp phải kiếp nạn.
Nếu khuôn mặt Azura lúc này thẫn thờ và vô hồn như một xác sống, thì khuôn mặt Jiwon cũng tối sầm u ám như bóng ma.
Đương nhiên, Sol Kang không hiểu được những tâm tư của Jiwon. Cô chỉ nghĩ rằng cậu bạn mình đang xót xa cho "người tình trong mộng". Cảm thấy ái ngại, Sol Kang bước đến bên Jiwon hỏi nhỏ.
"Mình ra ngoài cho cậu tiện an ủi cô ấy nhé".
Tuy nhiên, trái với dự đoán của Sol Kang, những lời của cô khiến Jiwon như sực tỉnh cơn mê. Cậu đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Sol Kang và ra dấu cho cô ngồi xuống ghế. Đồng thời, Jiwon tập trung ngưng đọng tâm trí, tập trung mana để dò xét xung quanh.
Thấy Jiwon đột ngột tỏ ra nghiêm túc, Sol Kang nhanh nhẹn ngồi xuống và chờ đợi. Cô đã dần quen với những quyết định lạ lùng của cậu bạn cùng lớp, nên không còn cảm thấy bối rối nữa.
Sau khi chắc chắn rằng không có ai quanh đây, Jiwon mới khẽ lên tiếng:
"Sol Kang, mấy ngày qua cậu là người chăm sóc Azura ư?"
"Uhm" - Sol Kang gật đầu - "Hôm đó đội cứu hộ đến, đưa cậu và Azura về bệnh xá. Cậu chỉ bị ngất vì cạn kiệt mana, nên tụi mình đưa cậu vào phòng hồi sức và chia nhau trông nom. Tình trạng của Azura có vẻ nguy kịch nên cô ấy được chuyển đến phòng cấp cứu ngay. Tuy nhiên..."
Nói đến đây, Sol Kang hạ giọng và thì thào: "Sáng hôm qua, mình đến thăm Azura thì không có ai chăm sóc cô ấy cả."
"Không có ai ư?"
"Uhm, không có ai hết" - Sol Kang lắc đầu - "Người cô ấy lả đi vì suy kiệt, các vết thương cũng chỉ được băng bó sơ sài. Thấy tội quá nên mình ở lại giúp cô ấy".
Jiwon nhíu mày và cắn môi.
Azura là con gái của gia chủ nhà Ichio, tuy không phải là đỉnh cấp thế gia, nhưng cũng có địa vị trên tàu. Hơn nữa, cô ấy còn là hôn thê của Đại thiếu gia Quanchi Yuan. Với địa vị như thế, cô ấy xứng đáng được chăm sóc kỹ lưỡng, không chỉ từ gia tộc Ichio mà cả gia tộc Yuan nữa.
Nếu Azura bị ngó lơ như thế này, thì chỉ có một khả năng duy nhất. Đó là, người ta không muốn cô ấy tồn tại trên cõi đời này nữa.
Khuôn mặt Jiwon còn tối hơn ban nãy. Cậu ghé miệng sát bên tai Sol Kang và nói nhanh vài câu.
"Hả!?" - Sol Kang há hốc mồm - "Cậu đùa à? Sao..."
Tuy nhiên, Jiwon đã đưa tay bịt miệng Sol Kang lại.
"Suỵt!"
Rồi cậu nói tiếp bằng giọng quyết đoán: "Cứ làm theo lời tôi đi. Vì tính mạng của Azura, và của chính cậu nữa đấy".
***
Hai ngày sau.
Cộc! Cộc!
Một toán người ăn mặc chỉnh tề, mang theo một chiếc xe lăn và bước tới trước cửa phòng bệnh của Azura. Người đàn ông đi đầu - một gã trung niên béo tốt - chậm rãi gõ cửa.
Tuy nhiên, không có câu trả lời.
Gã trung niên nhíu mày, gõ cửa thêm lần nữa.
Cộc! Cộc!
Lần này thì một tiếng ngáp dài vang lên, kèm theo âm thanh uể oải vọng ra từ trong phòng.
"Oáp... Cửa không khóa đâu, vào đê!"
Gã trung niên xoay nhẹ tay nắm cửa và bước vào phòng. Hắn hơi tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Trên giường, Azura nửa nằm nửa ngồi, tựa lưng vào tường, quần áo xộc xệch nhàu nát. Đầu tóc cô ấy hơi rối và bết, đôi mắt vẫn vô hồn như cũ.
Cạnh đó, một cô gái ăn mặc diêm dúa đang ngồi vắt chân trên ghế, chăm chú dũa móng tay. Người này - không ai khác - chính là Sol Kang.
"Xin chào, tôi là quản gia Noverm của gia tộc Ichio..."
Thấy đám người bước vào, Sol Kang ngẩng đầu lên và làu bàu: "Mẹ kiếp, bây giờ mấy người mới chịu tới hả? Định để cô ta chết thối ra đấy à?"
Hai hàng lông mày gã trung niên hơi nhăn lại, nhưng rồi chúng nhanh chóng giãn ra. Hắn nở một nụ cười đậm chất kinh doanh:
"Xin lỗi cô, mấy hôm nay gia chủ nhà chúng tôi bận bịu nên..."
"Được rồi, được rồi" - Sol Kang khịt mũi và ngắt lời - "Rước tiểu thư nhà các ngươi về đi. Mất thời gian quá".
Vừa nói, Sol Kang vừa xòe tay ra trước mặt Noverm.
"Đây là..." - Noverm nheo mắt.
"Tiền công" - Sol Kang nhếch mép - "Tôi đã chăm sóc tiểu thư nhà các người mấy hôm nay đấy. Ông định phủi tay đi luôn à?"
Noverm khựng lại chừng nửa giây, rồi vội vã thò tay vào túi áo: "À phải phải, tôi lo lắng cho tiểu thư nên sơ ý quá".
Vừa nói, lão vừa rút ra một xập tiền.
Sol Kang nhanh nhẹn đưa tay nhận tiền và đếm ngay tại chỗ.
Gã quản gia phẩy tay giục giã đám thuộc hạ.
"Nào, đưa tiểu thư lên xe lăn rồi về thôi".
Trong lúc đó, đôi mắt của lão vẫn nhìn chằm chằm vào Sol Kang, theo dõi từng biểu cảm của cô.
Không lâu sau, Sol Kang đã đếm xong tiền. Cô vui vẻ cười toe toét: "Ok, xong nhé. Tôi té đây".
Vừa huýt sáo, cô vừa xếp đồ vào chiếc ba lô và túi không gian, rồi bình thản bước qua đám người nhà Ichio và tiến ra cửa.
Khi Sol Kang đi khuất, một tên thuộc hạ khẽ hỏi Noverm.
"Quản gia, cứ để mặc cô ta đi như thế sao?"
Noverm trầm ngâm nhìn về phía cửa và lắc đầu:
"Ta cứ tưởng người chăm sóc đứa trẻ này là một người bạn tốt hay một nhân viên của Học viện, như thế thì hơi phiền toái một chút. Nhưng xem chừng, cô ta chỉ là một kẻ lưu manh ham tiền thôi. Hạng người kiểu đó không đáng lo".
Nói đến đây, lão quay lại giục đám thuộc hạ đang loay hoay bế Azura lên xe lăn: "Các ngươi xong chưa? Nhanh tay lên nào!"
Khuôn mặt Noverm nhăn lại khi nhìn thấy vẻ xộc xệch và tơi tả của cô. Hắn lẩm bẩm điều gì đó không rõ, rồi rút một quả cầu thủy tinh ra. Đó là một tinh thể truyền tin.
Noverm truyền một luồng mana vào quả cầu. Nó lập tức sáng lên, rồi sau đó nhấp nháy vài cái. Nhận được tín hiệu, hắn gật gù, rồi tiến lại chỗ chiếc xe lăn.
"Tiểu thư, người đã phải chịu thiệt thòi rồi" - Hắn đổi giọng và xuýt xoa - "Chúng ta về nhà thôi. Lão gia và thuộc hạ sẽ chăm sóc người thật tốt".
Vừa nói, Noverm vừa đẩy chiếc xe lăn bước đi.
Trên xe, Azura vẫn ngồi lặng thinh, không nói một lời nào.
*
Sau khi thông báo với người quản lý bệnh xá, đám người nhà Ichio nhanh chóng đưa Azura xuất viện. Bước ra khỏi cửa Học viện, họ rảo bước đi rất nhanh trong hành lang lờ mờ.
Khi đến một góc tối, bỗng có ai đó bước ra, đẩy một chiếc xe lăn khác. Noverm nhanh chóng lại gần kẻ này và đổi chiếc xe lăn trên tay mình cho kẻ đó.
Sự việc diễn ra chỉ trong phút chốc. Sau đó, một người trong nhóm Noverm ngồi lên chiếc xe lăn mới, và cả nhóm tiếp tục rảo bước đi dọc hành lang.
Còn Azura? Kẻ lạ mặt đẩy xe lăn và đẩy cô vào bóng tối.
Bây giờ thì ánh mắt Azura không còn vô hồn nữa. Thậm chí cô còn cố ngoái lại để nhìn mặt kẻ kia. Rõ ràng là cô vô cùng ngạc nhiên trước tình huống này.
"Ưm...! Ưm...!"
Cô cố gắng lên tiếng, và bàng hoàng nhận ra rằng mình không thể mở miệng. Một sức mạnh vô hình đã chặn miệng cô.
Không, không chỉ có miệng, mà toàn thân cô như bị bóp nghẹt không thể cử động được. Rõ ràng là kẻ kia có sức mạnh vượt trội, mới có thể dùng mana đè nén cô ấy như thế.
"Ưm...! Ưm...!"
Azura bắt đầu trở nên hoảng loạn. Một kẻ hành tung mờ ám như thế này, chắc chắn không có thiện ý.
Chiếc xe lăn đưa cô đi ngoắt ngoéo qua nhiều ngã rẽ, sau đó tiến vào một thang máy. Kẻ lạ mặt bình thản bấm nút cho chiếc thang chuyển động.
Ánh mắt Azura run lên.
Trên tàu Hy vọng, chỉ có ba chiếc thang máy, dành cho ba đại gia tộc. Và một trong số đó chính là gia tộc Yuan.
Vậy thì... nơi mà cô đang bị đưa đến là...
Không mất nhiều thời gian, Azura đã có câu trả lời.
Kịch
Cánh cửa thang máy bật mở.
Một luồng gió lạnh ùa vào, mang theo hơi mặn mòi của sóng biển.
Azura nhận ra nơi này. Cô đã từng theo cha đến đây vài lần.
Đây là Vọng Nguyệt Lâu của gia tộc Yuan.
Và người đang đứng lặng lẽ dưới ánh trăng kia, là vị hôn thê của cô. Đại thiếu gia Quanchi Yuan.
Kẻ lạ mặt khẽ vung tay, đẩy chiếc xe lăn tiến về phía trước. Ngồi trên xe lăn, Azura run run nhìn Quanchi Yuan bằng ánh mắt tuyệt vọng.
"Thiếu gia, xin hãy nhanh tay. Đừng để đêm dài lắm mộng".
Giọng nói của kẻ lạ mặt lạnh lùng vang lên phía sau lưng Azura. Đáp lại, Quanchi Yuan gật đầu và tiến lại phía cô.
Kịch
Cửa thang máy đóng lại, và luồng sức mạnh của kẻ kia cũng tan đi. Lúc này, Azura mới có thể cử động được đôi chút.
Cô cố gắng nhổm dậy, nhưng một bàn tay đã ấn cô xuống.
"Xin chào, tiểu thư Azura".
Tiếng Quanchi Yuan vang lên, nghe có vẻ dịu dàng nhưng sắc lạnh như dao. Azura cảm thấy nổi da gà. Cô cố gắng dồn mana vào cổ họng, định hét lớn, nhưng bàn tay của Quanchi Yuan đã túm lấy cổ cô.
"Ưm! Ưm!"
"Thật đáng tiếc. Không ngờ vị hôn thê của ta lại thành ra thế này" - Quanchi Yuan lắc đầu và thở dài - "Lỗi là tại cô đấy, ai bảo cô bỗng dưng trốn đi làm gì."
"Ưm! Ưm!"
Azura tiếp tục vùng vẫy. Đôi mắt cô hằn lên những tia máu đỏ.
"Tình trạng của cô như thế này, thì hôn sự của chúng ta không thể tiếp tục được. Nhưng nếu lúc này từ hôn thì gia tộc của cô và của ta đều gặp phiền phức..." - Giọng Quanchi Yuan vẫn vang lên đều đều - "Thế nên, cách duy nhất là..."
Một tia sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ ánh mắt Quanchi Yuan. Hắn đưa tay nhấc bổng cô lên khỏi chiếc xe lăn.
"Ưm! Ưm!"
Quanchi Yuan cười gằn.
"Nếu khi xưa cô ngoan ngoãn nghe lời ta, có lẽ ta sẽ cho cô một cơ hội sống sót. Trở thành một con vật trần trụi trườn bò dưới gậm giường của ta, hoặc làm bao cát cho ta trút giận cũng được..."
Môi hắn cong lên thành một nụ cười nham nhở và đê tiện, hai mắt híp lại. Tuy nhiên chỉ sau một giây, Quanchi Yuan mở mắt trừng trừng và nhìn thẳng vào Azura bằng ánh nhìn lạnh lẽo.
"Nhưng cô... Cô dám chống đối ta. Cô nhiều lần làm ta bẽ mặt."
Khuôn mặt Azura dần dần tím lại vì ngộp thở. Cô cố đưa bàn tay còn lại lên để gỡ tay Quanchi Yuan ra. Nhưng vô ích. Bàn tay hắn siết chặt cổ cô như một gọng kìm.
Chỉ còn lại một cánh tay, cơ thể lại đang suy nhược, những nỗ lực của cô chỉ phí công vô ích. Cánh tay trái và hai đùi cụt ngủn giãy giụa, khiến ống tay ống quần phe phẩy trong không trung.
"Nhìn kìa."
Quanchi Yuan nghiêng đầu và cười khẩy.
"Tiểu thư Azura xinh đẹp của chúng ta bây giờ có khác gì một con giun không?"
"Khò...khè..." - Miệng Azura phát ra những âm thanh vô nghĩa. Cô cố gắng hớp hớp không khí trong vô vọng.
"Sao thế? Ta nắm chặt quá làm cô khó thở à?" - Quanchi Yuan nói bằng giọng bỡn cợt - "Chà chà, xin lỗi nhé".
Thế rồi, hắn bình thản bước về phía lan can tàu, tay vẫn cầm cổ Azura và giơ lên cao như thể người ta xách một món đồ.
"Ưm! Ưm!"
Khóe mắt Azura ướt đẫm, tròng mắt trợn lên lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Quanchi Yuan từ từ thò tay ra khỏi lan can.
"Được rồi, thở đi nào".
Và hắn buông tay ra.
Cánh tay nhỏ bé của Azura cố gắng bám lấy tay Quanchi Yuan, nhưng vô ích.
Có lẽ điều này khiến Quanchi Yuan cảm thấy bực bội. Khuôn mặt hắn hơi nhăn lại và hắn vung mạnh tay.
Trượt
Trượt
Có lẽ vì quá mỏi, những ngón tay thanh mảnh của Azura nhanh chóng tuột ra.
Vèo
Từ lan can cao hơn trăm mét, thân hình Azura rơi như một cục thịt về phía mặt biển.
MỤC LỤC
Quyển I: KHÔNG THĂNG CẤP MỘT MÌNH
Hóng
Trả lờiXóaThèm quá ad ơi
Trả lờiXóaNửa đêm vẫn ngồi hóng. Sáng có ko biêt
Trả lờiXóađến trưa vẫn xhưa có
Trả lờiXóagần hết ngày 22 /11 rồi ad ơi
Trả lờiXóaBây giờ là
Trả lờiXóahơi lâu :))
Trả lờiXóaHết ngày luôn
Trả lờiXóaMáy tính ad bị hư r
Trả lờiXóa